Giri to one's name or clearing one's name, explanation for high pressure and great number of people commit suicide when dealing with pressure situation. Competition is not always the best way for people to get improved, or at least in Japanese case. Some can't bear the pressure, and humiliation of being failed; and they choose to end up their life as way of running away from public's judge. "American condemnation of suicide makes self-destruction only a desperate submission to despair, but the Japanese respect for it allows it to be an honorable and purposeful act. In certain situations it is the most honorable course to take in giri to one's name. "(pp.166) Mostly all the religions discourage and take it as desperately act when somebody want to kill himself. Under deep impact of Buddhist - Zen, I wonder what's their opinion about one's end up life unnaturally?
Aimless wanderer who strolling thru blue sky, white clouds, red rivers, yellow beaches, silver cities and dark loneliness...
Tuesday, October 28, 2014
[Book] The Chrysanthemum and the Sword - p.2
Giri to one's name or clearing one's name, explanation for high pressure and great number of people commit suicide when dealing with pressure situation. Competition is not always the best way for people to get improved, or at least in Japanese case. Some can't bear the pressure, and humiliation of being failed; and they choose to end up their life as way of running away from public's judge. "American condemnation of suicide makes self-destruction only a desperate submission to despair, but the Japanese respect for it allows it to be an honorable and purposeful act. In certain situations it is the most honorable course to take in giri to one's name. "(pp.166) Mostly all the religions discourage and take it as desperately act when somebody want to kill himself. Under deep impact of Buddhist - Zen, I wonder what's their opinion about one's end up life unnaturally?
Monday, October 27, 2014
[Hiking] Jinbaoli trail 魚路古道
Jinbaoli Trail (金包里大路)also known as Fish Old Path(魚路古道). The old path is 30km long in total start from Jinshan (金山)to Taipei Shilin. From pre-Qing dynasty, people used to transport cargo and especially fish along. It's including Henan path (memorial of Henan bra\/e warriors in Qing army) and Japanese path (which was build in Japanese era for communication among tribes therefore longer than the old one).
Nowadays, part of the old road is still in good condition and managed by Yangming National Part. This part be separated to North and by Qingtiangang grass land, and leads from Jingshan Town to Bayan Lufeng Mt. In the old days, the path can directly lead to Bayan's village; however, due to dangerous area collapse, quite a long section (around 4km) was restricted to citizen.
We start at Juansi Waterfall trail head, walked along upto Qingtiangang (ard 2.5km, as I rememberd). Then mixed between Henan path (outside with big stone path and silver grass, which pass by large sulfur pit Dayoukeng) and Japanese path (under quiet and wet tree woods) to Shanghuangxi (上磺溪) bus stop (ard.3.5k). Among those two parts got some historical spots. And its most well.-known beautiful scene is silver grass land under the sunlight. Hence, Henanpath has a better view of silver grass and blue sky.
view of Qixing Mt. |
Round trail of Qingtiangang - heaven of silver grass |
Brother hood on the hill - Qingtiangang |
Thursday, October 23, 2014
[Book] The Catcher in The Rye
Little, brown and company, NY 2001 |
Our main character, Holden Caufield is an attentive observer and his mind overflow with thousand of both sense and nonsense questions. Very sensitive and clear description about people and problems around. We can figure out those kind of characteristics in people that we met everyday. And when you've clear mind about something, people think that you are psycho. That's bring trouble in social interaction, all the relationship seem so phony. As the way Caufield respected English teacher Mr.Antolini explain:
...you're not the first person who was ever confused and frighten and even sicked by human behavior...Many men have been just as troubled morally and spiritually as you are right now (p.246).Right now, means everything temporarily happens like this and it's gonna be normal if you learn to adapt to the crowd and stimulate their "normal" behaviors?An inspired human can bring the lost sheep back to his track?
The expectation din get fulfilled and he keeps nostalgic about old good and young days. Depression is the feeling appear almost in every start of new chapter. And he depress about almost everything. When a person lost in his own feeling trap, that's gotta be quite an ocean for him to over cross. He'd be in thirst of being accompanied, being responded and being understand. In short of 2 days long, Caulfield wanted to find a companion, no matter that listener is taxi drivers or a whore. Somehow, this lonesomeness finally bring him to negative-over-reaction, from our point of view. From his view, it's the impatient of failing of getting other understand his expression. The thing haunted is that will normal and not lonesome one, have the great patient to spend time and attention to those lonesome? Or they you think it's not their business and better getaway from this mess. Lonesomeness, the biggest matter of human being. It was 50 years ago, and it still appear now.
Sunday, October 12, 2014
[Writing] Sài Gòn mưa!
Rào rào...Mưa xối xả!
Rào rạt...Hạt rơi nghiêng!
Rả rích...Hạt mưa buồn...
Lất phất ...mưa bụi bay...
Rào rạt...Hạt rơi nghiêng!
Rả rích...Hạt mưa buồn...
Lất phất ...mưa bụi bay...
...Dòng người vẫn hối hả trong lớp áo mưa, hai ba bóng không vạt che mưa tất tả chân trái đuổi lấy chân phải rượt bằng kịp chiếc bus...
Bus miền đông - miền tây ngày mưa, có mùi khó tả. Mùi của những con người mệt lả sau hành trình dài trộn với mùi trầu bà mẹ quê móm mém, mùi i ỉ quần áo ước của lũ học trò - sinh viên vừa bước lên xe...
Võ Văn Tần:
Đèn đỏ rồi xanh, bus cách đèn đỏ 5 thước, vậy mà đèn cứ mãi đỏ rồi xanh, xanh rồi đỏ trong suốt nửa tiếng hơn. Bus vẫn đứng đó, vẫn là 5 thước. Honda túa ra như ong, như kiến, như côn trùng có gắn đèn led đằng sau đít; hết con này đến con khác, trồi lên phía trước, lúc nhúc. Ngã tư trước mặt dòng xe cắt ngang mãi, mặc cho ánh đèn xanh đỏ cứ nhảy liên hồi.
Saturday, October 11, 2014
[Sense] What is Euthanasia?
Euthanasia is the termination of a very sick person’s life in order to relieve them of their suffering.
A person who undergoes euthanasia usually has an incurable condition. But there are other instances where some people want their life to be ended. In many cases, it is carried out at the person’s request but there are times when they may be too ill and the decision is made by relatives, medics or, in some instances, the courts.
The issue has been at the centre of very heated debates for many years and is surrounded by religious, ethical and practical considerations.
(BBC)
oOoOoOoOoOoOoOoOoOoOo
Personally, I think life is precious, and we all should appreciate it. I do agree that we shouldn’t give up our life so easily.
In other hand, life is supposed to be enjoyable. If it seems not to be worth to live anymore for someone, just let him go as he wish. But please make sure they have the clearest vision about what he is doing. Because the borderline between suicide and euthanasia is blur.Hence, I am with legalization voluntary euthanasia (with some additional conditions *) for who still be able to give a decision himself. A human being should have the right to decide on their own issues of life and death.We all stand beside the case and therefore hardly understand what the patient have to suffer.
[Writing] For my pop…
For my pop…
So many things that I wanna tell…Just can’t open my mouth,
The first time you hold my hand, when I’m leaving for school…I know that you do love me.
The first time you teach me how to figure out “who I am”…I know that you do love me.
The first time you look at me, and affirm that “I can do it” …I know that you do love me.
The way you stand behind, always be there when I need …
The way you cheer me up, telling me keep moving forward…
Make I feel that how lucky I am,
Thanks to the magic that bring such a Dad like you to me.
Yel Spider
[Ca dao] Ví…dầu…cầu ván…
“….Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi…..”
Từ thuở bé, tôi đã nghe câu ca dao miền Nam, nghe đến thuộc làu làu. Nhưng không hề ngờ rằng, nó còn có cả một phiên bản khác. Và phiên bản sau mới “rặt miền Nam”.
” ….Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo rập rình khó đi
Khó đi mượn chén ăn cơm,
Mượn ly uống rượu, mượn đờn kéo chơi ….”
Hình ảnh cầu ván đóng đinh và cầu tre với chúng ta cứ như hao hao nhau. Đều là những chiếc cầu quê mùa, sao bằng cầu bê tông bây giờ. Nhưng nếu theo dòng lịch sử về miền Nam ngày trước, thì hẳn mọi người sẽ ngạc nhiên vì cầu cũng hai ba loại. Có cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẻo, và cả cầu dừa. (Cầu tõm thì không tính vào đây).
Trong ba loại, cầu ván đóng đinh là hạng sang nhất. Bằng phẳng, vững chãi, dễ đi nhất. Chỉ những nhà giàu có mới có thể bắc loại cầu này. Đã là ván, lại đóng thêm đinh thì làm sao rẻ được. Nên nhớ rằng, đinh thời xưa và đinh bây giờ nó khác nhau về giá cả. Kế đến là cầu tre lắt lẻo mà ta vẫn thường gọi là cầu khỉ. Rất khó giữ thăng bằng trên một thanh gỗ nhỏ, thường thì cầu khỉ có tay vịn. Khó đi nhất phải kể đến cầu dừa. Cầu dừa đương nhiên làm từ thân dừa. Thân dừa tuy to, nhưng ác ở chỗ nước chìm cầu dừa chìm, nước lớn là dừa sẽ nổi theo nước. Dừa nổi trên mặt nước, đôi khi thân dừa tròn xoay mòng mòng, đố ai đi được. Dân phố về mà gặp cầu khỉ và cầu dừa thì chỉ có nước cởi giày, miệng khấn và … bò qua.
“Rập rình ” tính từ chỉ tình trạng nhấp nhô trên mặt nước. Nhưng chẳng người miền Tây nào lại cuốn lưỡi “Rờ…ập Rờ…ình” cả nên cứ “gập ghình” mà sau này biến thể thành “gập ghềnh”. Đã rập rình thì hẳn nhiên chẳng dễ đi, nhưng chuyện lẻ tẻ này sao cản được cái chuyện đi “mượn chén ăn cơm, mượn ly uống rượu rồi mượn luôn đờn để kéo chơi”. Nghe có vẻ hợp lý đấy nhỉ. Vì ấn tượng của mọi người về nông dân miền Tây hồi xưa là nghèo, tuy đất đai trù phú, nhưng vẫn nghèo. Mà theo lẽ thường dẫu có nghèo mấy, chẳng lẽ đến cái chén, cái ly trong nhà cũng không có? Dẫu cho chỉ là cái chén mẻ, cái ly sứt…Thế thì tại sao phải đi mượn chén ăn cơm, mượn ly uống rượu?
Đến vế “mượn đờn kéo chơi” thì mọi chuyện sáng tỏ hết. Ra đi mượn cái này, mượn cái kia đều là một “cái cớ”, cái cớ để sang nhà hàng xóm tụ tập làm vài ba ly, để được đàn đúm khuây khỏa sau một ngày lao động mệt nhọc, hay đơn giản là cho khỏi chán. Thuở xưa nhà lưa thưa, nhà này qua nhà kia cách sông cách ruộng, không khỏi khiến người dân cảm thấy hiu quạnh. Thôi thì rảnh rang cứ qua nhà hàng xóm làm vài ly, đờn vài bản cho nó sảng khoái. Cái tình làng nghĩa xóm cứ thế mà thêm đậm đà.
[Book] Lost Horizon
Yinlin Press 2011 |
It was so excited for me until finishing reading first chapter of the book. Second, third and fourth chapter comes with more and more impatient in me. Where's the description of the landscape I expected? To me, this book fail in fulfill my desire of imagine Shangri-La. It brings other social matters, and focus on people super long conversations. Shangri-La is peaceful and beautiful as a certain without describing how is it?
Subscribe to:
Posts (Atom)