Saturday, January 10, 2015

[Trans] Cây sẻ, và cơn mơ (麻雀樹,與夢)

Nguyên tác:〈麻雀樹,與夢〉《麻雀樹》
Nhà văn:      鍾怡雯/Chong Yee-Voon
Nhà xuất bản: Chiuko- Taiwan
Bản dịch nhằm mục đích giao lưu, phi thương mại. Mọi bản quyền thuộc về tác giả. (Mà tui chưa hỏi ý tác giả, nên chắc bị gỡ xuống sớm)

Người dịch: Messy Panda
Cảm hứng: bị cảm cái quan điểm nhân sinh, nỗi đau tử biệt trong tác phẩm; được cái hứng nữa, thiệt ra là mấy bữa nay đường nghiên cứu bế tắc, nên quay ra nở hoa văn học. (Hô, ai dè hoa giả. )


Cây sẻ - Chong Yee-Voon
Nguồn ảnh: Báo Tự Do

Đêm tỉnh giấc, thảng nghe như có tiếng chim sẻ. Định thần lắng nghe, lặng tờ. Loài chim không bị mất ngủ, không giật mình thức giấc lúc nửa khuya, do tôi giấc chập chờn, cứ hay ngỡ rằng trời sắp sáng, nên mới vừa tỉnh đã nghe nhầm. Sẻ về khu xóm ngày càng nhiều, lũ chim nhiều chuyện lại dài hơi, cực thích gọi bè kéo bạn, một con chim sẻ cũng đủ hạ gục tiếng hót thánh thót của mười con họa mi xanh, nghe đủ hai mươi bốn tiếng, nghe suốt cả ngày dài tháng rộng, tiếng hót của lũ chim đã đọng lại tai tôi, rồi tự động phát lại điệu du dương trong óc, bất kể chim nó có hót thiệt hay không.

Chuyện hồi năm kìa, hồi bốn cây cau kiểng cao bằng tòa nhà hai tầng ở đầu xóm vẫn còn xanh rì, lũ sẽ chia bè ra ngủ đêm trên cây cau kiểng và cây bàng. Sau cùng thì cau kiểng bị cưa đổ, còn trơ mỗi gốc. Cây đổ bóng mất, bức tường gạch đỏ chói loe dưới ánh mặt trời, vòng năm sót lại nơi gốc cây lặng lẽ nhìn trời xanh.

Khi không khi lành sao tự nhiên lại cưa cây? 

Hỏi người hàng xóm, bảo là nhà láng giềng kia chê lũ sẻ kêu điếc tai, nghe biểu là gốc cau làm tổn hại móng nhà, nhân lý do đó mà chặt mất cây. Đây chỉ là cái cớ. Kẻ ác thật ra là lũ chim sẻ trú ngụ trên cây cau kìa. Cây cau kiểng bị vạ lây, uổng mạng. Ai biểu cây cau lại mọc ngay đối diện nhà ổng, còn cho lũ sẻ ngủ nhờ, nên đành phải chết. Nhiều lần trên ban công lầu ba, tôi thấy người láng giềng đó cầm cây tre múa may loạn xạ cứ như cầu cơ. Ổng đánh không khí? Ban đầu tôi thấy ngó nghiên chuyện riêng tư nhà người ta là trái lẽ nên rúc ngay vào nhà, như bộ nên có trách nhiệm với cái sự tình cờ không hay đó.  Vài ba lần nữa cũng thế, rồi tôi cũng không ghìm được sự tò mò.